Sau khi tháo gỡ toàn bộ cái bồn cầu trong phòng vệ sinh tầng một, hai người Babol từ trong cống thoát nước bò lên, rút ống nước ra tùy tiện xối những thứ dơ bẩn dính trên người.
Babol rống giận hai tiếng, đang muốn đại sát tứ phương thì phát hiện trong hành lang an tĩnh dị thường, không có bất cứ âm thanh hoạt động của người nào.
Benbour hít hít mũi một chút, nhíu mày: "Nơi này hình như trống rỗng, cao lắm cũng chỉ có tầm hai ba người mà thôi."
"Tên nhân loại kia cho chúng ta leo cây à, tao muốn giết hắn!" Benbour siết nắm tay, đằng đằng sát khí nói.
Benbour bất đắc dĩ gõ đầu hắn một cái nói: "Đừng kích động, chúng ta tìm thử một chút, thực sự không được thì hãy giết người, người liên lạc bảo chúng ta hành động kín tiếng một chút."
Hai người đơn giản tìm kiếm một phen, phát hiện công ty bảo vệ vốn nên canh phòng kỹ càng bây giờ lại không có một bóng người, điều này làm Benbour có chút cảnh giác.
Có điều chỉ là một chút mà thôi, tuy Benbour không hiểu biết nhiều về thế giới trên đất bằng nhưng hắn biết nhân loại trên đất bằng phần lớn đều rất gầy yếu, chỉ cần bọn họ không chọc tới thợ săn thì cơ bản có thể đi ngang.
Lúc hai người đi tới phòng khách ở tầng hai thì rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng người sống.
Mục tiêu Phùng Duệ Tinh mà bọn họ muốn vơ vét tài sản đang ngồi trên ghế thong thả uống trà, mà ở trước mặt Phùng Duệ Tinh là một thanh niên mặc quần áo tác chiến màu đen ánh mắt lóe sáng xoa tay nhìn bọn họ.
Benbour tự đắc nói với Babol: "Babol, nhân loại chính là nhát gan như vậy, không cần chúng ta biểu diễn sức mạnh thì chúng đã lựa chọn đầu hàng rồi."
Babol ngu ngốc phụ họa vài tiếng, hắn chỉ cảm thấy thật buồn chán khi không có ai để mình giết.
Sau khi nhìn thấy hai người, Benbour chắc hẳn đã cho rằng Phùng Duệ Tinh lựa chọn khuất phục, dù sao thì trong tình báo của hắn, Phùng Duệ Tinh chỉ là một người kinh doanh bình thường mà thôi, không có sức mạnh để phản kháng lại hắn.
Chỉ cần có thể tìm một con đường tài chính ổn định cho tổ chức, hai bọn họ sẽ có thể trở thành thành viên chính thức của tổ chức, như vậy bọn họ không cần trở lại thành phố nước khô khan Oye nữa, cả ngày phải nghe những lời nói mớ làm người ta phải phát điên đó nữa.
Nhưng Benbour không nhận ra hai người trước mắt kỳ thực không phải người bình thường, trước khi kích hoạt năng lực thì Phùng Duệ Tinh không khác gì người bình thường, mà muốn tìm chút siêu năng lực đặc biệt trước mặt Hoành Ảm thì lại càng là mơ mộng hão huyền hơn.
Mặt khác hiện giờ bọn hắn đối mặt thật ra không phải chỉ là hai người Hoành Ảm, ở phía sau mặt kính một chiều là bốn con quái vật cấp Tai Nạn đang vừa vui chơi vừa nhìn chằm chằm bên này.
Chỉ cần hai người này có chút dị động nào, sẽ lập tức bắt lại.
"Nếu muốn tôi cung cấp tài chính cho các người thì dù sao các người cũng phải nói cho ta biết, các người là ai." Phùng Duệ Tinh bưng tách trà, dáng vẻ tao nhã nói.
Benbour kiêu ngạo nói: "Đây không phải chuyện mà nhân loại thấp kém như mày có thể biết."
"Chậc..." Phùng Duệ Tinh lắc đầu từ chối: "Vậy tôi không thể nghe theo ý của ông được, tuy tôi kiếm tiền còn nhanh hơn gió thổi nhưng không thể cho không các người."
Benbour cười lạnh một tiếng, nói với Babol: "Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, Babol, để hắn biết một chút về sức mạnh của chúng ta đi!"
Sau khi nói xong, Babol gỡ ba lô sau lưng ra, từ trong ba lô lấy ra một đống gạch, chất chúng cao bằng một người.
Babol chăm chú xếp gạch, tình cảnh thoáng chốc trở nên an tĩnh.
Vẻ mặt Phùng Duệ Tinh và Hoành Ảm ngơ ngác, có chút không hiểu vì sao đột nhiên bắt đầu chơi xếp gạch.
Mà bốn con quái vật bên kia cũng tạm thời đặt thức ăn xuống, khá tò mò nhìn xem hai con ngư tinh kia muốn làm gì.
Mà Ôn Văn ở thành phố Khánh Xuyên xa xa, vẻ mặt kỳ dị, anh đại khái đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Benbour chỉ đống gạch giới thiệu: "Đây là gạch xanh thượng hạng, mỗi cục đều cứng hơn xương của bọn mày, mà số gạch này ở trong mắt bọn tao còn yếu ớt hơn cả bã đậu."
"Hey ya ya ya ya!"
Benbour vừa dứt lời, Babol đã rít gào một tiếng, một chưởng bổ vào chồng gạch chất cao, tiếng gạch nứt không ngừng vang lên, bàn tay của Babol cũng trực tiếp bổ tới mặt đất!
"Thế nào, bị sức mạnh của bọn tao dọa cho giật mình đúng không, nếu bọn mày dám phản kháng thì đống gạch này chính là kết cục của bọn mày!"
Benbour tự hào nói, sau khi tới thế giới trên mặt đất hắn có xem vài bộ phim, được soi sáng rất nhiều.
Trong đó có một bộ phim dùng biện pháp này đểu diễn sức mạnh, mà đối phương chỉ cần bổ vài cục gạch đã làm người khác khiếp sợ không thôi, mà em trai hắn bổ chồng gạch cao bằng một người, không phải càng làm người ta khiếp sợ hơn sao?
Phùng Duệ Tinh che mặt, nhiệt tình chiến đấu cũng biến mất hết rồi, cậu cảm thấy chiến đấu với loại nhược trí này chẳng có gì hay cả.
Mà nhóm quái vật Đào Thanh Thanh thì lại càng vui vẻ hơn, này so với xem phim còn thú vị hơn, hơn nữa hai tên khờ này có vẻ không cần bọn họ ra tay.
Phùng Duệ Tinh thở dài một tiếng, anh cảm thấy lần này mình hố to rồi, thế mà lại vì loại hàng này mà xin 'Hắc Thập Tự' đại nhân giúp đỡ, Hắc Thập Tự đại nhân liệu có vì thế mà cảm thấy mình không có đủ năng lực hay không.
"Hoành Ảm, tới lượt cậu ra tay đấy, muốn chiên xào nấu nướng hay gì đó, tất cả tùy cậu."
Hoành Ảm nôn khan một tiếng, cậu mới không cần ăn loại quái ngư có mùi phân này, thế nhưng Hoành Ảm vẫn rút dao găm đi tới chỗ hai người, chân chính chiến đấu, Hoành Ảm đã chờ mong lâu lắm rồi.
Benbour nhe răng cười nói: "Babol, mày có thể ăn nhân loại này."
Nếu đã không thể nói chuyện thì hãy để hai nhân loại ngu xuẩn này biết một chút về sức mạnh của bọn hắn vậy.
Babol nhảy cao vài mét tại chỗ, một phát dao tay chém về phía đầu Hoành Ảm, hắn đã bắt đầu tưởng tượng cơ thể Hoành Ảm sẽ tan nát như đống gạch khi nãy.
Nhưng không biết tại sao, dao tay nửa đường lại trở nên mềm yếu không có sức, Hoành Ảm chỉ cần thoải mái nhảy sang bên cạnh đã tránh được.
Sau đó Hoành Ảm dùng dao găm rạch một đường trên cánh tay Babol, da cá cứng rắn bị rạch đứt như đậu hủ, máu cá tanh hôi văng tung tóe ra mặt đất.
Sau khi chém một dao Hoành Ảm còn muốn thừa thắng xông lên nhưng Babol đã nhanh chóng lùi ra sau, hoảng sợ nhìn Hoành Ảm, mắt cá lớn như trứng gà trừng to như sắp lòi ra.
Khi nãy khi tới gần người này, sức mạnh của hắn giống như đột nhiên biến mất vậy, vảy cá có thể chống lại áp lực biển sâu cũng trở nên mong manh yếu ớt không gì sánh bằng.
"Babol, đừng cận chiến với hắn, dùng đạn nước tấn công hắn!"
Babol hít sâu một hơi, dòng nước màu xanh nhạt xuất hiện trong miệng hắn, tiếp đó phun ra một giọt nước to cỡ quả táo về phía Hoành Ảm.
Nước này có tên là 'đạn nước', sức mạnh khác thường đủ để đục thủng đá.
Tốc độ của đạn nước có thể so với viên đạn, bất ngờ không kịp đề phòng, Hoành Ảm không kịp né tránh, trong ánh mắt hưng phấn của Babol bị giọt nước kia đập vào trán, sau đó văng ra đầy mặt.
Văng đầy mặt....
Babol không dám tin nhìn Hoành Ảm, trán của hắn lẽ nào còn cứng rắn hơn cả đá biển sâu sao?
"Sao lại không thủng lỗ, đầu của mày làm bằng cái gì vậy?"
Phùng Duệ Tinh ném một cái khăn tới, Hoành Ảm nhận lấy lau sạch bọt nước trên mặt, ngửi mùi thúi trên khăn, Hoành Ảm khom lưng nôn khan không ngừng, qua một hồi lâu mới dừng lại.
Nôn xong, Hoành Ảm ngẩng đầu, đầy hung tợn nhìn Babol: "Tên ngu xuẩn này, tao với mày kết thù!"
Babol sờ sờ môi mình, cảm thấy đối phương nói không sai, đúng là mình mọc ra đôi môi cá nhám... [ngu xuẩn và cá nhám đồng âm đọc là yuchun]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo